Nguyên Đỗ

Hôn Gió Giông Về


Hôn gió, hôn nhiều gây bão giông
Ai kia hôn gió cũng xao lòng
Một trời khoảng cách mà không cách
Ngay cạnh bên mình trong cõi mong


Hôn gió, mưa trời rơi thiết tha
Hạt mưa tung toé trước sân nhà
Hạt thương hạt nhớ rơi muôn lối
Hạt ở trong hồn đâu cách xa


Hôn gió, hôn đầy trên mắt môi
Chân tay, mặt, cổ, khắp thân người
Nước dâng lụt lội... vì hôn gió
Hôn gió... đôi mình... thương quá thôi


Hôn gió, giông về gây bão mưa
Xoáy hồn quay tít chẳng theo mùa
Xuân, Hạ, Thu, Đông giông gió mãi
Hôn gió bao lần bao gió mưa


 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Hôn Gió Giông Về"